10 tháng 10, 2006

Làm thế nào bố mẹ sinh được con?

Một cậu bé hỏi bố mình: "Bố ơi! Con được sinh ra như thế nào hả bố?"

Người cha là một kĩ sư công nghệ thông tin đang lướt web bèn ứng khẩu trả lời cậu quí tử.

  • Mẹ và bố cùng duyệt web trên một chiếc giường. Cha kết nối với mẹ. Cha upload dữ liệu từ một cái USB sang cho mẹ. Sau khi download hết về, mẹ sửng sốt thông báo là mẹ không cài một chương trình anti-virus nào cả, trong khi đó, bố cũng không cài đặt Firewall.
  • Rồi thế nào nữa hả bố?
  • Cả cha và mẹ đều cố gắng xoá bỏ số dữ liệu trên, thậm chí là format lại ổ nhưng không kịp. Vậy là sau 9 tháng 10 ngày, con được sinh ra đời.

25 tháng 9, 2006

Hiệu ứng tâm lý

Một anh chàng tới quầy bar, ngập ngừng hỏi cô gái đang ngồi sẵn ở đó:
  • M...m... Cô có phiền không nếu tôi nói chuyện với cô một lát?
Cô này tự nhiên nói toáng lên:
  • Không, tối nay tôi không ngủ với anh.
Mọi người quay ra nhìn họ. Anh chàng kia vừa xấu hổ vừa thất vọng, lẻn về bàn của mình. Sau vài phút, cô gái tới chỗ anh ta và nhẹ nhàng nói:
  • Xin lỗi nếu tôi đã làm anh xấu hổ. Tôi là sinh viên tốt nghiệp khoa tâm lý và tôi đang nghiên cứu xem con người phản ứng ra sao trước các tình huống khó xử.
Lập tức, anh chàng quát to:
  • Xéo, 200 USD thì quá là đắt !!!

18 tháng 9, 2006

Con gái thời Internet

  • Con gái kiểu Internet: Rất khó truy cập, nhưng khi truy cập rồi thì khó mà Logout.
  • Con gái kiểu Server: Thường rất bận, nhất là những khi cần.
  • Con gái kiểu Windows: Chẳng biết làm gì cho ra hồn nhưng nam giới không thể sống thiếu họ.
  • Con gái kiểu Screensave: Chỉ nên trò chuyện trong giây lát.
  • Con gái kiểu RAM: Chỉ cần bạn rời khỏi họ là họ quên bạn ngay.
  • Con gái kiểu ổ cứng: Nhớ rất dai nhưng khi hỏng thì khó mà cứu.
  • Con gái kiểu user: Động đến cái gì là hỏng cái đó.
  • Con gái kiểu CD-ROM: Quảng cáo tốc độ 52x nhưng thực chất chỉ chạy được ở tốc độ 24x.

13 tháng 9, 2006

Cảm hứng đến từ... toilet

  • Người ta ngồi máy lấy công
  • Tôi nay ngồi máy 'vận công'... bồn cầu.
Thế này thì thật là đại... tiện!
Kiểu này còn tiện hơn.
Sự liên tưởng kỳ diệu.

Lần đầu làm 'chuyện ấy'

  • Đặt tay lên ngực cô bạn gái là dân công nghệ, chàng khẽ hỏi một cách tò mò: "Cái gì đây?"
  • "Dàn loa 2.1", cô nàng khúc khích trả lời.
  • "Cái gì đây?"
  • "Nút chỉnh volume".
  • "Sao anh vặn max mà không có tiếng?"
  • "Dốt ạ, anh phải cắm phích điện vào ổ đã chứ".

Chỉ ký tên mà quên viết thư.

  • Trưởng nhóm lập trình khiển trách một nhân viên vì làm sai quy định. Sáng hôm sau, ông ta thấy trên bàn làm việc một lá thư ghi 2 chữ "Đồ ngốc".
  • Cuối buổi họp hàng tuần, ông công bố lá thư và nói:
  • "Tôi từng biết nhiều trường hợp người ta viết thư mà quên ký tên. Nhưng đây là lần đầu tiên có một người chỉ ký tên mà quên viết thư".

Đẹp trai, giàu, chung thủy thì đã có vợ

  • Có nữ lập trình viên viết một chương trình nhỏ. Cô đưa ra các tham số sau :
  • Đẹp trai = 1
  • Xấu trai = -1
  • Chung thủy = 2
  • Đa tình = -2
  • Nghèo = 3
  • Giàu = -3
  • Đã có vợ = 0
  • Và có được kết quả như sau :
  • Đẹp trai + chung thủy = Nghèo.
  • Chung thủy + giàu = Xấu trai.
  • Nghèo + xấu trai = Chung thủy.
  • Đẹp trai + giàu = Đa tình.
  • Đẹp trai + chung thủy + giàu = Đã có vợ.

10 tháng 9, 2006

Cứu tàu

  • Trên một chuyến tàu vượt Đại Tây Dương, cô gái viết trong nhật ký của mình: Ngày thứ nhất: Biển đẹp, con tàu rất lớn và thuyền trưởng cực kỳ đẹp trai.
  • Ngày thứ hai: Thuyền trưởng đã tỏ tình, dọa sẽ làm đắm con tàu nếu mình từ chối.
  • Ngày thứ ba: Ăn tối với "mối đe dọa" con tàu.
  • Ngày thứ tư: Suốt đêm qua, mình đã cứu con tàu cùng 1.300 hành khách.

28 tháng 8, 2006

Nàng công chúa ếch.

  • Một chàng trai đang băng qua đường thì gặp con ếch. Nó kêu lên khe khẽ: "Nếu chàng hôn em, em sẽ biến thành một nàng công chúa xinh đẹp". Anh chàng cúi xuống, nhặt lấy nó rồi bỏ vào túi.
  • Con ếch lại kêu lên: "Nếu chàng hôn em và biến em thành một nàng công chúa xinh đẹp, em sẽ ở lại cùng chàng cả một tuần". Anh chàng lôi con ếch ra, nhìn nó mỉm cười rồi lại cho vào túi.
  • Con ếch kêu lên thảm thiết: "Nếu chàng hôn em và biến em thành công chúa, em sẽ ở lại với chàng và làm bất cứ điều gì chàng muốn". Chàng trai lại một lần nữa lôi nó ra, mỉm cười rồi nhét vào túi.
  • Con ếch phẫn nộ: "Chàng làm sao vậy? Em đã bảo với chàng em là công chúa xinh đẹp và sẽ chiều chàng. Sao chàng không hôn em cơ chứ?"
  • Chàng trai trả lời: "Em à, làm lập trình viên như anh chẳng có thời gian cho bạn gái đâu. Nhưng nói chuyện với một con ếch lại hay đấy".

24 tháng 8, 2006

Cao bồi Texas

Một đoàn kịch Anh quốc nổi tiếng chuyên về các tác phẩm của Shakespeare sang lưu diễn bên Mỹ. Họ rất thành công ở New York, Philadelphia, Boston, Los Angeles. Bây giờ họ sắp diễn 3 buổi ở Texas, quê hương của những gã cao bồi thô lỗ và kém văn hóa.

Buổi thứ nhất, trước 2.000 gã cao bồi, họ diễn vở Othello. Đến cảnh gay cấn nhất: Othello bóp cổ Desdemona, từ dưới phòng xem, một gã cao bồi kêu lên:

  • Hãy tranh thủ làm một cái đã rồi hãy bóp cổ!

Màn sân khấu lập tức hạ xuống. Trưởng đoàn kịch tức giận nói với vị cảnh sát trưởng đến xin lỗi:

  • Chúng tôi không diễn nữa! Cái lũ chăn bò dốt nát này không hiểu được thiên tài Shakespeare!
  • Thôi, tôi xin ông - cảnh sát trưởng van nài - Ông cứ cho diễn nốt hai buổi đi. Tuy thô lỗ nhưng họ vẫn có nhu cầu văn hóa. Tôi sẽ có mặt ở đây và xin hứa sẽ không để xảy ra vụ việc gì nữa.

Trưởng đoàn kịch xiêu lòng và tối hôm sau, 2.000 gã cao bồi lại đến xem, ngồi hàng ghế đầu là viên cảnh sát trưởng.

Vở diễn là Romeo và Juliet. Hồi một, mọi chuyện ổn cả. Rồi đến cảnh ban công, bằng giọng đầy tình cảm, Rome nói:

  • Juliet... Liệu trên đời này có cái gì to lớn, sâu thẳm hơn tình yêu của chúng ta?

Vừa nghe câu đó, viên cảnh sát trưởng đứng phắt dậy, rút hai khẩu colt ra cầm lăm lăm trên tay và quay xuống phòng xem quát:

  • Hễ ai nói "cái đít tao", tôi bắn bỏ!

02 tháng 6, 2006

Chắc cũng bị phạt

Có cô gái nuôi được con vẹt rất khôn, biết nói đủ chuyện. Một hôm, cô gái mang con vẹt vào nhà tắm và tắm cho nó. Nhân tiện đã ướt đồ, cô để con vẹt đứng trên giá phơi khăn rồi tắm luôn. Con vẹt nghiêng ngó một hồi rồi cứ lải nhải:

- Thấy hết rồi nhé!... Thấy hết rồi nhé!...

Cô gái bực quá bèn vặt hết lông trên đầu nó cho chừa cái tội nói bậy.

Vài hôm sau, ông sếp của cô gái nọ đến nhà chơi. Con vẹt nghiêng ngó nhìn cái đầu hói của vị khách một lúc rồi rụt rè hỏi:

- Chắc ông cũng thấy hết rồi hả?

10 tháng 5, 2006

Không sống nổi đến lúc đó

Ba cổ động viên đang ở trong nhà thờ cầu nguyện cho đội bóng của mình. Người Anh hỏi:
  • Chúa ơi! Bao giờ đội Anh mới lại giành được Cúp Thế giới?
  • 5 năm nữa - Chúa trả lời.
  • Nhưng lúc đó thì tôi chết rồi.
Người Thái hỏi:
  • Chúa ơi, khi nào thì đội Thái Lan được dự vòng chung kết Cúp Thế giới?
  • 10 năm nữa - người phán.
  • Thế thì lúc đó tôi cũng đã chết rồi.
Đến lượt người Việt Nam hỏi:
  • Chúa ơi! Bao giờ thì Việt Nam vô địch châu Á?
Chúa buồn rầu nói:
  • Lúc đó thì tôi cũng đã chết rồi

04 tháng 5, 2006

Hơn cả cụt hứng

- Tôi mới gặp một chuyện kinh khủng. Hôm qua, cô thư ký đã mời tôi đến nhà cô ấy để ăn mừng sinh nhật của tôi... - Chuyện lãng mạn đây! - Cô ấy đã mời tôi uống Martini, nghe nhạc nhẹ, rồi nói: "Em sẽ dành cho anh một chuyện bất ngờ. Em vào phòng ngủ và 5 phút sau anh hãy vào theo. Cấm vào sớm đấy nhé!". - Một kịch bản sex? - Khi tôi bước vào... phòng tối om. Bật điện lên thì... - Cực kỳ ngoạn mục chứ? - Không phải với tôi. Nấp trong đó là cả đám nhân viên của tôi với nến, hoa, bánh gatô cùng bài hát mừng sinh nhật chết tiệt. - Ôi, có lẽ anh bị cụt hứng? - So với điều tôi cảm nhận lúc đó thì cụt hứng chưa là gì! - !? - Bởi lúc đó trên người tôi... không còn 1 mảnh vải nào.

01 tháng 5, 2006

Nói tắt

Trong quán nhậu, khách gọi anh bồi: - Anh ơi, cho thêm một đĩa thịt dê nhé! Cùng lúc đó, hai ông khách mới vào quán kêu: - Cho tôi hai đĩa thịt chó! Anh bồi hướng vào bếp la lớn: - Một dê ăn thêm, hai chó mới vào!!!

Nhạc sĩ tuyệt vời

Trong một buổi hoà nhạc, có một nhạc sĩ chơi đàn một dây, rất đặc biệt.

Khi nhạc sĩ này chơi xong bản nhạc, dừng lại nhìn khán giả thì thấy mọi người đã ngủ ngay tại ghế. Duy chỉ có một người đàn ông tiến đến gần nhạc sĩ, bỏ mũ, cúi đầu nghiêng mình kính cẩn thưa:

- Thưa ngài, ngài chơi đàn hay tuyệt vời. Trong cuộc đời "thiến lợn" của tôi, chưa bao giờ tôi thấy con lợn nào kêu hay như tiếng đàn của ngài!

27 tháng 4, 2006

Vợ chồng đối đáp về 'chuyện ấy'

Có một anh nông dân mới cưới vợ đã có việc phải đi xa. Sau vài tháng, cô vợ gửi thư cho chồng, nội dung như sau:

"Đám ruộng hai bờ ở đầu hông Lâu ngày không cấy vẫn để không Nước non vẫn đủ, cỏ mọc tốt Nhờ người cày hộ có được không?"

Ông chồng đọc xong trả lời:

"Đám ruộng hai bờ là của ông Cho dù không cấy vẫn để không Mùa này không cấy chờ mùa khác Nhờ người cày hộ chết với ông"

Đọc thơ của ông chồng xong, vợ nóng lòng quá nên gởi thơ tiếp:

"Ruộng để lâu ngày cứ bỏ không Hạ đi thu đến sắp lập đông Cỏ xanh cũng lạnh dần héo úa Thợ cày đầy rẫy chẳng tính công "

Ông chồng hồi đáp:

"Biết là ruộng lâu ngày trống không Cỏ dại um tùm mọc mênh mông Nhưng mà tụi nó cày tệ lắm Kỹ thuật thua ông, có biết không ?"

Bà vợ rằng:

"Ruộng vẫn nơi này quá mênh mông Sao chẳng gieo đi kiếm vài đồng Ông về vẫn đó chi mà ngại Mùa ông thu hoạch khỏi tốn công"

Chồng tiếp bực mình:

"Này này ông nói có nghe không Ruộng ông, ông kệ cứ chơi ngông Khi nào ông rảnh ông gieo giống Còn không kẻ khác cấm cho trồng "

Bà vợ chịu không nổi... gửi tiếp :

"Ông à... cỏ dại lên quá mông Dân cày quê mình cứ ở không Thôi tui làm phước cho họ cấy Ông về thu hoạch... thế là xong"

Ông chồng càng tức giận hơn:

"Cỏ dại có mọc lên quá mông Thì bà vẫn cứ phải để không Ông mà biết được bà cho cấy Ông vể nhổ sạch thế là... xong"

Bà tiếp:

"Ruộng kia cỏ đã mọc đầy đồng Ông về gấp gấp có nghe không? Ruộng đang thiếu nước, lại khô cạn Ông về tưới hộ tôi trả công!"

Chồng nghe thế liền gởi lại:

"Ừ thì bà ráng mà kiềm lòng Bà mà léng phéng chết với ông Ông về ông cấy cho tơi xốp Cho thỏa bao ngày bà đợi mong"

Hôm sau, chồng nhận đc thư vợ như sau:

"Luật mới ban hành ông biết ko? Ruộng mà không cấy sẽ sung công Vậy ông thu xếp mà về sớm Kẻo mất ruộng rồi, ông trách ông"

Đỉnh cao về đối đáp

Hai vợ chồng cùng ngành xuất bản sách. Đêm tân hôn của họ thật thơ mộng. Họ nói với nhau đủ chuyện từ chuyện yêu đương gia đình, bè bạn, nghề nghiệp. Anh chồng ôm vợ âu yếm rồi đọc thơ: Sách mới cho nên phải đắt tiền Chị vợ cùng nghề, nghe chồng đọc liền ứng khẩu đọc tiếp luôn: Hôm nay xuất bản lần đầu tiên Anh chồng ghì chặt vợ vào lòng mình đọc luôn câu thứ ba: Anh còn tái bản nhiều lần nữa Chị vợ sung sướng đọc câu thơ trong tiếng thở: Em để cho anh giữ bản quyền Vài năm sau. Cô vợ đọc: Sách đã cũ rồi phải không anh Sao nay em thấy anh đọc nhanh Không còn đọc kỹ như trước nữa Để sách mơ thêm giấc mộng lành Anh chồng ngâm: Sách mới người ta thấy phát thèm Sách mình cũ rích, chữ lem nhem Gáy thì lỏng lẻo, bìa lem luốc Đọc tới đọc lui, truyện cũ mèm Cô vợ thanh minh: Sách cũ nhưng mà chuyện nó hay Đọc hoài vẫn thấy được bay bay Đọc xong kiểu này, rồi kiểu khác Nếu mà khám phá sẽ thấy hay Anh chồng lầu bầu: Đọc tới đọc lui mấy năm rồi Cái bìa sao giống giấy gói xôi Nội dung từng chữ thuộc như cháo Nhìn vào hiệu sách, nuốt không trôi Thằng hàng xóm hắng giọng sang: Sách cũ nhưng mà tui chưa xem Nhìn anh đọc miết thấy cũng thèm Cũng tính hôm nào qua đọc lén Liệu có trang nào anh chưa xem?

25 tháng 4, 2006

Bạch Tuyết và 7 chú lùn (chuyện vui)

Ngày xửa ngày xưa, tại xứ sở nọ, có một vương quốc thịnh vượng và thanh bình. Mùa đông năm đó, tuyết rơi trắng như bông. Hoàng hậu của vương quốc ngồi đan bên cửa sổ...

"Ái dồi ôi" - Bổng hoàng hậu kêu thất thanh và vứt mạnh kim đan ra phía trước. Bà bị kim đâm vào tay. Cũng phải thôi, vì từ bé đến giờ, sống trong nhung gấm, người hầu kẻ hạ xung quanh, có bao giờ phải đan đâu. Bà đau, đau lắm. Một giọt máu từ tay bà rơi xuống tuyết, tuyết phủ che mất. Một giọt nữa, lại bị tuyết che. Tức mình, bà nặn máu cho ra. Máu hoà xuống tuyết, đỏ lòm. Hoàng hậu liền ước : “Sau này mà có một người con gái da trắng như tuyết, môi đỏ như máu, tóc đen như gỗ mun thì sướng nhờ”. Nghĩ vậy, bà mỉm cười, và kéo vua cha vào phòng ngủ... Chín tháng sau, hoàng hậu sinh được một cô con gái giống y như mong ước. Da cũng trắng như tuyết, môi đỏ như máu, tóc đen như gỗ mun, và răng thì vàng khè. Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang. Bạch Tuyết vừa được sinh ra thì bà mất, hưởng thọ 35 tuổi và an táng tại quê nhà. Một năm sau, vua cha lấy vợ mới. Bà này đẹp, nhưng kiêu. Ngày nào bà cũng soi gương và hỏi: “Gương kia ngự ở trên tường. Nước ta ai đẹp được dường như ta. Ta là hoàng hậu kiêu sa. Gương mà nói xấu là ta đập liền”. Gương đành trả lời: “Thưa hoàng hậu, hoàng hậu đẹp nhất trần đời”. Nghe vậy, hoàng hậu sướng rơn. Bạch Tuyết càng lớn càng xinh đẹp, nhất là khi nàng không cười. Mỗi bước chân nàng đi, hoa trái như tươi hơn, chim chóc như hót hay hơn, và không gian tràn ngập tiếng vui cười. Năm lên bảy, Bạch Tuyết bắt đầu đẹp hơn hoàng hậu, giờ đã bước vào tuổi lục tuần. Vào một ngày nọ, như thường lệ, vừa tỉnh giấc, hoàng hậu hỏi ngay gương thần. Nhưng lần này, gương đã trả lời: “ Xưa kia bà đẹp nhất trần. Ngày nay Bạch Tuyết muôn phần đẹp hơn”. Nghe gương trả lời, hoàng hậu giận tím người. “ Này thì đẹp này, này thì đẹp này”, hoàng hậu vừa gào, vừa đập bôm bốp vào gương. Đập chán, bà liền cho gọi người thợ săn giỏi nhất của vương quốc đến và ra lệnh: “Nhà người hãy đem con Bạch Tuyết xấu xí vào rừng, treo nó lên cành cây, và moi tim gan của nó về đây cho ta xào cần tỏi. Mau!”. Người thợ săn vâng lệnh và đem Bạch Tuyết vào rừng. Khi ông rút dao ra, Bạch Tuyết liền khóc lóc thảm thiết:

Bác tha cho cháu bác ơi Cháu xin ở lại rừng chơi suốt đời Bác về nói với bà ta. Bác vừa giết cháu chẳng tha cho về. Tim thì bác mổ lợn xề. Gan, bác bắn hoẵng mang về lập công”.

Động lòng, người thợ săn tốt bụng liền thả cho Bạch Tuyết chạy đi, rồi ồng quay trở lại lâu đài với bộ lòng lợn rừng trên tay...

Lại nói về Bạch Tuyết. Được người thợ săn thương tình, cô chạy một mạch không thèm ngoái lại vì sợ ông đổi ý. Cô cứ chạy, chạy mãi. Thú rừng gào rú xung quanh cô. Gai rừng cứa khắp người cô. Không biết cô đã phải đau đớn thế nào, chỉ biết rằng sau này thì thân thể cô chằng chịt sẹo. Chán nản, Bạch Tuyết bắt đầu khóc. Cô khóc thương người mẹ quá cố. Cô khóc giận người cha nhu nhược. Cô khóc hận mụ dì ghẻ độc ác. Và cuối cùng, cô khóc vì sợ. Không sợ làm sao được, khi bầy thú hoang chạy xung quanh cô cứ liếm mép quèn quẹt. Cô cứ chạy như vậy không biết đã bao xa, vượt qua bao con suối, leo qua bao ngọn đồi. Thế rồi, đến lúc tưởng chừng như tuyệt vọng nhất, bỗng trước mắt cô hiện ra một ngôi nhà nhỏ. Mừng rơn, Bạch Tuyết hét to: "Y.a.h.o.o!!!!!!!, sống rồi". Từ từ, thận trọng, Bạch Tuyết tiến lại gần ngôi nhà. "Cộc... Cộc...Cộc", cô gõ cửa. Không có tiếng đáp lại. "Kịch...Kịch...Kịch", Bạch Tuyết gõ to hơn. Không gian vẫn im lặng như tờ. "Uỳnh...Uỳnh... Uỳnh", lần này, lấy hết sức bình sinh, Bạch Tuyết mắm môi mắm lợi đạp cửa. Chỉ có tiếng ẳng của một con chó hoang giật mình kinh hãi. Bạch Tuyết thử đẩy cửa. "Xời, thế mà cứ tưởng là có khoá", cô nói thầm vì cửa mở toang. Trước mắt cô hiện ra một cảnh tượng kỳ thú mà có nằm mơ cô cũng chẳng bao giờ hình dung ra được. Đồ vật trong nhà, cái gì cũng bé tẹo, mà loại nào cũng có 7 thứ... Trong khu rừng này, không có một bóng dáng người qua lại, ngoại trừ 7 người đàn ông tí hon, hay còn gọi là 7 chú lùn. Thường ngày, cả 7 chú lùn đi làm từ sáng sớm, sau khi đã chuẩn bị cơm nước đầy đủ cho bữa tối. Họ làm cửu vạn tại một thị trấn cách đó không xa. Hôm nay, họ về muộn hơn thường nhật. Từ xa, cả 7 chú đã nhận thấy nhà mình có điều gì khác lạ so với mọi ngày. Cửa giả thì mở toang. Khói thôi toả lên từ mái bếp. Và chao ôi: thú dữ đứng xếp hàng trước cửa. Bước vào căn phòng, sự xáo trộn đầu tiên đập vào mắt các chú lùn là bàn ăn của họ. " Ai đã uống chút nước của tôi vậy?" Chú lùn thứ nhất kêu to. " Còn ai đã dùng chút cơm của tôi?" Đến lượt chú thứ hai ngạc nhiên. " Ai đã ăn chút rau của tôi?" Chú lùn thứ ba thốt lên " Và ai đã xơi hết thịt của tôi?" Cuối cùng chú thứ bảy cất tiếng. Cả bảy chú lùn đứng đưa mắt nhìn nhau. Vậy là tối nay phải ăn mì tôm rồi. Bỗng một chú hét lên: " Phòng ngủ của tụi mình đang có người trong đó". Không ai bảo ai, tất cả cũng lao vào. Và cũng không ai bảo ai, tất cả đều dừng lại trước cửa. " Chả phải em sợ đâu, nhưng anh là anh cả, anh vào trước đi, bọn em đứng ngoài cảnh giới". Chú thứ bảy nhìn anh trai, đồng thời đẩy mạnh anh vào phòng... Người anh cả bước vào phòng với chiếc cời lò trên tay. Từng bước, từng bước, chú thận trọng đi vào. Không gian im lặng đến nghẹt thở... Bỗng uỳnh. Chuột chạy loạn xạ. Chiếc cời lò rơi từ trên tay chú xuống đất lúc nào. Cảnh tượng trước mắt làm chú sững sờ, quên cả đau đớn do bị cời lò rơi vào chân. Một cô bé đẹp như thiên thần, đang nằm ngủ trên 7 chiếc giường được nàng ghép lại. Khuôn mặt cô mới thánh thiện làm sao, nếu không để ý đến gợn thịt nhỏ còn vương trên mép. Nụ cười trên môi cô càng làm cho khuôn mặt của cô thêm phần rạng rỡ. Tuy nhiên hai nắm tay cô thì lại đập liên tiếp xuống giường. Có lẽ cô đang trải qua một giấc mơ đầy biến động. Trong cơn mơ, Bạch Tuyết thấy mình đấm túi bụi vào mặt hoàng hậu. Chịu không nổi, hoàng hậu ngã cái rầm làm cô giật mình tỉnh giấc. “A a a....... Mẹ ơi cứu con”. Bạch Tuyết hét lên hoảng loạn khi thấy 7 người đàn ông có bộ mặt cười đang ngó mình trân trân. Rồi tiếng hét cứ nhỏ dần, nhỏ dần, rồi lại vút cao. Được một lát thì tắt hẳn. Lúc này, thay vì sợ hãi, cô bắt đầu thấy tò mò với 7 con người trước mặt. Hơn nữa, cả bảy chú lùn đều tỏ thái độ rất thân thiện khiến cô cảm thấy họ thậm chí còn đáng yêu nữa là đằng khác, nếu không kể tới đôi lúc có chú lại nghiến răng ken két vì quá đói. Dần dần họ đã làm quen được với nhau. Cuộc sống êm ả cứ thế trôi qua. Hàng ngày, Bạch Tuyết làm Ô sin quét dọn nhà cửa, nấu cơm đun nước, giặt giũ quần áo trong khi 7 chú lùn đi làm cửu vạn ở làng bên. Tối đến, họ cùng đánh chắn. Cả 8 người đều cảm thấy rất hạnh phúc... Về phần dì ghẻ, đinh ninh rằng mình đã được ăn tim gan Bạch Tuyết, bà ta không thèm ngó ngàng tới gương thần. Một hôm, nhân dịp sinh nhật lần thứ 70, bà mới lại lôi gương ra và bắt đầu hỏi: “ Gương kia ngự ở trên tường Nước ta ai đẹp được dường như ta...” “ Xưa kia bà đẹp nhất trần Ngày nay Bạch Tuyết muôn phần đẹp hơn Nàng ta ở khuất núi non Tại nhà của bảy chú lùn xa xa” Gương thần trả lời. Và đây cũng là lần cuối cùng người ta nhìn thấy gương thần vì ngay sau câu trả lời đó, dì ghẻ vớ lấy gương và lẳng vèo ra ngoài cửa sổ vỡ tan tành. Ngay sau đó, dì ghẻ nhằm hướng nhà của 7 chú lùn thẳng tiến, sau khi đã hoá trang thành người bán hoa quả rong với hai gánh táo trĩu nặng trên vai. Một ngày kia, trước cửa nhà của bảy chú lùn xuất hiện một bà lão với một quả táo duy nhất trong đôi quang gánh của mình. Để có thể đến được nơi, dì ghẻ phải chén dần chén mòn số táo mình mang đi. Còn quả cuối cùng, bà ta bơm thuốc độc vào một nửa rồi mang đến chỗ Bạch Tuyết: - Hỡi con gái xinh đẹp của ta. Ta mang cho con quả táo này để con ăn cho thêm phần rạng rỡ. - Thần kinh à? Dở hơi à? Điên à? Trời không mưa sao mặc áo mưa? Bạch Tuyết đáp. Ai là con gái bà? Còn táo thì thôi khỏi, bảy chú lùn dặn rằng không được ăn đồ của người lạ. - Cô sợ táo có thuốc độc ư? Đừng nghĩ thế phải tội, cô gái. Bây giờ thế này nhé. Ta sẽ ăn một nửa, và đưa cho con một nửa. Vậy là OK rồi chứ gì? - Thế thì quý hoá quá. Cho cháu nửa ngon ngon kia kìa. Vừa ăn dứt miếng táo, Bạch Tuyết giật giật mấy cái rồi ngã lăn xuống đất, và dì ghẻ, bà ta cũng giật giật mấy cái vì đau khi bị Bạch Tuyết tóm lấy tóc trước khi ngã. Đau, nhưng dì ghẻ sung sướng lắm. Làm sao mà không sung sướng cho được, khi giờ đây bà đã không còn đối thủ về nhan sắc. Hạnh phúc tuyệt đỉnh, bà chạy một mạch về lâu đài, băng băng qua những con suối, nhảy vút qua các khóm bụi rậm, và giành giải nhất cuộc thi marathon vượt rào đang tình cờ được tổ chức trong vương quốc... Hôm nay, khác với mọi ngày, bỗng nhiên cả bảy chú lùn đều cảm thấy trong lòng có điều gì bất ổn. Tình trạng vẫn không khá hơn, sau khi cả bảy chú đã xơi gọn 7 gói xôi to vì ngỡ rằng mình đói. Trên đường về, khung cảnh dường như khác thường hơn. Thú rừng chạy tung tăng khắp nơi vì không còn lo bị những viên đạn được bắn ra từ súng săn của một ai đó nấp trong nhà. Còn chim chóc thì đậu kín trước sân. Thường ngày lấy đâu ra chim do chúng sợ sập bẫy của Bạch Tuyết đặt trước cửa nhằm cải thiện bữa ăn. Bảy chú lùn linh cảm thấy một điều gì chẳng lành khi tiến đến gần ngôi nhà. Bỗng một tiếng rú vang lên, tiếp theo là 6 tiếng rú khác: Họ nhìn thấy Bạch Tuyết nằm sõng xoài bên cửa ra vào, và trong tay nàng là một nắm tóc... Biết rằng Bạch Tuyết đã bị dì ghẻ hãm hại, bảy chú lùn đau đớn lắm. Từ đây, cơm nước chẳng ai lo, áo quần không ai giặt. Họ khóc ròng rã ba ngày liền, đêm vẫn đi ngủ. Họ muốn chôn cô, nhưng khi thấy sắc mặt cô vẫn ửng hồng như lúc còn sống thì lại không nỡ. Họ đặt cô vào trong một chiếc quan tài bằng thuỷ tinh trong suốt, khắc tên cô bằng chữ vàng, và ghi rõ cô là một nàng công chúa. Họ mang quan tài cô lên núi rồi thay phiên nhau ngày đêm trông giữ. Ngày này qua ngày khác, tháng này qua tháng khác, Bạch Tuyết nằm trong quan tài vẫn tươi tỉnh như khi chưa nằm trong quan tài. Da nàng vẫn trắng như tuyết, tóc vẫn đen như gỗ mun, môi vẫn đỏ như máu, và răng thì vẫn vàng khè... Một ngày nọ, có một hoàng tử tình cờ đi ngang qua. Biết được câu chuyện do các chú lùn kể lại, hoàng tử xin được mang nàng về để nhìn cho sướng. Được các chú lùn đồng ý, chàng bảo thị vệ khuân quan tài thuỷ tinh xuống núi. Bỗng nhiên, một người thị vệ vấp phải rễ cây khiến cho quan tài bị xóc mạnh. Miếng táo trong miệng Bạch Tuyết văng mạnh ra ngoài. Bạch Tuyết sống lại, và thay vào đó là một chú chó chết nhăn khi đớp phải miếng táo đó. Nghe hoàng tử kể lại đầu đuôi câu chuyện, tất nhiên là sau khi đã thêm mắm thêm muối cho tăng phần sinh động, Bạch Tuyết liền đồng ý theo hoàng tử sang Đài Loan về ra mắt nhà bố mẹ chồng. Lễ cưới được tổ chức vô cùng sang trọng. Trong số khách mời, có cả mụ dì ghẻ độc ác. Vừa nhìn thấy Bạch Tuyết, cơn tức giận dâng trào, mụ liền ngã lăn ra chết Tuy sống trong hạnh phúc bên hoàng tử, Bạch Tuyết vẫn không quên bảy chú lùn. Nàng xin phép chồng đón bảy chú về cung và tìm được bảy cô lùn giúp các chú an hưởng tuổi già. Họ đã cùng ở bên nhau cho đến cuối đời